Bài hát từ từ trào nên một sắc màu cổ trang xưa cũ, chuyện về một nàng kỹ nữ tuyệt sắc hồng trần...
Trước khi sinh lão bệnh tử xoay dc một vòng tuần hoàn, vô thường bất chợt ép nàng thơ nhắm đôi mắt đượm buồn mãi mãi, tựa hồ ko nỡ để nàng sầu khổ thêm nữa.
Nàng đã sống, đã mang hết thanh xuân lòng dạ mà yêu. Mà... người ta coi nàng như vật sở hữu, để thị hiện cái tôi, cái lòng dạ đàn ông thường thấy trong vinh hoa phú quý.
Ấy vậy mà, luân hồi đã quên lấy đi ký ức ngày nào của chàng tiểu nhị thanh lâu. 600 năm tìm nàng, dai dẳng niềm thương theo nhiều kiếp sống, họ cũng tương phùng. Ngày mưa đó, mắt nàng còn vương sắc đỏ như khóc cho tình kiếp vạn xưa, hay định mệnh của mình.
Nhớ năm xưa, thi vị thay cho anh, đối nghịch dáng vẻ hèn mọn ban ngày, đêm đến anh là thi nhân bầu bạn với cô, họ vừa đối ẩm, vừa tinh tế trao đi tình cảm, trog khi vẫn kính nhau như khách. Đôi khi, vì bất ngờ bận rộn, những vị khách thế gian buộc nàng phải khoác lên dáng vẻ của gái thanh lâu trong mệt mỏi. Trước đôi mắt vài phút trước còn ánh lên niềm vui, nay đã chợt tắt, nàng đứng dậy quay đi với chiếc nón quai thao. Nỗi vui này thật mỏng manh trước thế nhân mê loạn, như một hy vọng phi thực, như mây trên trời trôi dạt chốn phù du
Chàng ngồi đó, lẽ thường, người ta rõ rằng kỹ nữ thì ko còn trong trắng, ít nhất là về thể xác. Nhưng chàng là một thi nhân, và chàng đủ nhạy cảm nhận ra, mình là người đầu tiên chạm vào sự trong trắng trong tâm hồn nàng. Ở nơi đó, nàng là một cô gái tinh tế, dịu dàng mà cũng tinh nghịch, đáng yêu. Chỉ ở bên chàng nàng mới để lộ ra điều đó, nét duyên dáng kiêu kỳ đặc biệt đó. Bằng không, đó là dáng vẻ ngạo nghễ, những cái nhếch mép cười khẩy, một khuôn mặc trang điểm sắc sảo, ánh mắt lạnh lùng. Nàng lúc đó đẹp một vẻ đẹp rất khiêu gợi và trần tục, vẻ mà một kỹ nữ phải có, như một hệ quả bất thành văn.
Trở lại tương lai, tức khắc chàng nhận ra chỉ chàng là còn ký ức. Cô gái thời hiện đại này, ở trạm xe bus chỉ là thoáng chốc, là một sức gợi xa xăm. Người con gái chàng yêu đã chết tức tưởi vì cái thú tính điên cuồng của bọn đàn ông, và tổ hợp của nhiều căn bệnh ngặt nghèo chất chứa bao ngày tháng...
Nàng đến chết vẫn là kỹ nữ, đám ma nàng là một chuyến đi lặng lẽ đến một con thuyền gỗ nhỏ bờ sông. Chiều hôm đó người ta vứt thân xác mỹ miều của nàng ngoài đó mà chàng vẫn còn phải vội vã bưng bê tiếp khách. Những lời quát mắng hôm nay bỗng chát chúa hơn, chàng thấy lòng mình trống rỗng hơn.
Đêm trăng thanh vắng, chàng chạy ra bờ sông. Nàng nằm trên con thuyền đã trôi khá xa. Sông trôi êm ả như dành tặng nàng sự dịu dàng cuối cùng chốn trần ai.
Chắc là nàng lạnh, chàng nghĩ. Nhưng xa quá, thuyền trôi xa quá. Tâm tư chàng tĩnh lại, chết lặng. Những vạt nắng yêu thương nơi chàng chỉ biết gửi về cõi u linh cho nàng đỡ cô đơn...
Trong hiện thực đớn hèn ấy, vầng trăng như thương xót, ánh sáng của nó như một bức thanh y bàn bạc phủ xuống trần gian, trở thành một tấm vải liệm đắp lên thân nàng lạnh giá, vĩnh viễn che chở nàng khỏi trần thế đau thương...