Chiều đông chạy bộ

Chiều đông chạy bộ

Chiều vẫn rạng mặc thế gian cười khóc

Chấp tương quan ngàn giấc mộng xiêu tàn

Thấy tâm trong đón mời nguồn suối sáng

Ở điêu lâm mà tựa ở thiên đàng

Chiều nay tôi lại chạy bộ.

Nhiều người nhận xét tôi lập dị, chống xã hội, bất thường tư tưởng.

Buổi chiều nay, vẫn rạng ngời, như một chân lý của thế giới tự nhiên.

Ngần ấy năm consume content trên Internet, tôi thấy mình chẳng khôn ngoan hơn, mà lại ngập tràn những vô minh, tự hoại…

Ngần ấy những cuộc trò chuyện, đôi khi là nhậu, đa số chủ đề của đám đàn ông con trai chúng tôi, nhất là tuổi 20 này, chỉ gói gọn là Money, Fame, Having Sex, Seeking validation, Multiple scale of political power

Chẳng tìm ra một người bạn kiểu trong phim Ba Chàng Ngốc.

Bất kỳ ai “dám nói khác”, như tôi, thi thoảng chọt vào thi ca, triết học, sẽ bị xem là lập dị, chưa trưởng thành, thiếu thực tế, vớ vẩn, lạc loài, thiếu kỹ năng sống, thất bại trước phụ nữ, nghèo, thiếu kinh nghiệm tình trường, đầu óc điên khùng, là thứ bỏ đi, làm lạc đề cuộc trò chuyện...

Nói chung là khác họ…

Những lắc đầu ngao ngán, những nhíu mài không ưa, những bĩu môi nhè nhẹ…

Hiếm khi, tôi được nghe những chú bác lớn tuổi khuyên dạy, và thường thì khó gặp được họ. Nhất là khi họ lại là những người học rất cao, và đôi khi cộng thêm việc rất giàu, trâm anh thế phiệt, lại còn giản dị đến không ngờ.

Ở với họ, tôi thấy năng lượng rạng ngời. Tốt hơn nhiều so với việc phải gồng mình “flex một cách ẩn ý và tinh tế”, nhằm thể hiện “tôi cũng là người đàn ông alpha chiến thắng” như ai.

Càng hiếm hơn, là được nói chuyện 1-1 với họ, những trao đổi rất sâu và chân thành (deep talk), về những giá trị, mà trong một cái bàn đông đúc, ít khi nào nói ra được.

Khách quan,…

Thế giới khách quan, tự nó không có vấn đề.

Tự nhiên thì đòi hỏi rất ít, chỉ có xã hội là vô độ…

Tư tưởng của tôi, mà có lẽ là hầu hết chúng ta, như là máy tính, bị giới hạn bộ nhớ (memory), nên tải không nổi toàn bộ thông tin của thực tại, chỉ tri nhận được một phân mảnh bé xíu, mà thôi.

Phân mảnh này, hiển nhiên không hoàn hảo. Từ đó, tôi đã đặt vấn đề, rồi cắm đầu đi giải quyết vấn đề.

Mọi người hay nói “bản chất của này là kia…”

Chợt nghĩ, không có cái gì là bản chất của cái gì cả.

Đó là những tương quan cục bộ, được chúng ta mượn danh từ để mô tả.

Tương quan chằng chịt, mịt mờ bản chất. Những xác suất, thay đổi không ngừng.

Và tôi, lại là người cố chấp muốn cầm giữ vài tương quan, để thấy đời tôi an toàn, để được xã hội chấp nhận và nể trọng.

Vài người bạn, làm data, luôn rối não với các correlation, các vector vô hạn chiều kích, các biện luận… để thiết lập những bình ổn tạm thời. Tổ hợp của chúng, sinh ra song song và mạnh mẽ, choáng lấy tư tưởng và đôi khi quá tải.

Đôi khi, tôi chọn rời xa khỏi trường vùng ấy, tâm cảnh ấy.

Thấy cây xanh, mặt hồ như chính nó là…

Không có những màn che, những diễn dịch về kinh tế, chính trị, xã hội, khoa học, tâm lý, triết học, tâm linh…

Thế giới đã hiện lên, với một hình hài khác, một sức sống khác.

Như Monet, thoáng chốc, trông thấy một thực tại xa biệt, đẹp đến nao lòng.

Toàn vẹn, nhu hòa.

Gió đã xanh mát, vài chú cá khuấy động bờ hồ.

Có vị vua mèo ngồi trên ghế đá...

Mèo ta chễm chệ, đường hoàng, chầm chậm nhíu đôi mắt ngáy ngủ, ngao ngán nhìn mấy đứa sen loài người.

Những quy luật sâu xa nhất

Đã hòa quyện…

Lành lặng, nhất quán, triệt toàn…

Nếu thấy tôi điên, bạn chỉ đơn thuần là đừng đọc nữa. Cứ trở về giữ sức khoẻ và chăm sóc cho gia đình bạn.

Tôi tuy điên nhưng cũng ủng hộ quan điểm này.

Tôi không có nhu cầu tranh cãi “phân định thắng thua triết học”, điều đó chỉ làm chúng ta bất hoà, mệt mỏi, cáu gắt với nhau.

Cảm ơn bạn tôi đã đọc đến đây.

Chúc bạn nhiều sức khỏe và minh triết!