Loài người có những tư duy và xử lý rất tinh mỹ trong khoa học kỹ thuật, nhưng lại vụng về với chính cảm xúc của mình…
Nghìn năm về sau, như một diễn tiến momen mà con người thời đại cũ năm 2023, đã tiên liệu, thực tại u tối đã thực sự đến với nền văn mình của chúng ta. Tinh cầu xanh nay đã dc bao phủ bởi một lớp vỏ kim loại đen óng ánh, chi chít hàng triệu thành phố siêu đô thị hiện đại phủ khắp các châu lục, âm chìm dưới cả lòng đại dương. Đó là thế giới siêu hiện đại, nhưng con người lại trở nên cô đơn cùng cực.
Cô gái của chúng ta tên Lâm Thư Kỳ, một cô gái văn phòng kiểu mẫu tại Thâm Quyến, cô sinh ra và lớn lên trong định khung thiết kế của xã hội đương thời. Như một chương trình định sẵn, phải sinh ra, sống, và chết đi như thế, góp phần vào duy trì và tiến bộ của nền văn minh.
Cô ko có cái may mắn dc sinh ra trong thời đại mà con người có thể yêu đương một cách tự nhiên, như bản năng tinh tế nơi người phụ nữ và đàn ông trú ngụ từ thuở hồng hoang sâu xa. Ấy vậy mà, như một cơ chế ngấm ngầm bên trong, mấy tháng gần đây, cô hay mơ thấy một chàng trai hay trò chuyện với mình. A như thể một người bạn thấu suốt nỗi niềm của cô, như hai người từ “thời đại cũ” bị lạc đến cái nơi vội vã điên cuồng này.
“Em có buồn ko, khi chúng ta dc sinh ra với loạt trách nhiệm sẵn có, như những con robot dc lập trình, sống trong vòng quay đô thị ấy?”
“Đó là sứ mệnh của mỗi cá nhân thời nay. Cha mẹ em bảo thế, các vị tổng thống bao đời tại Liên hiệp Nhất thống Tinh Cầu bảo thế. Mọi người đều đồng ý như thế mà anh”
“Đó là cách mà họ duy trì vị thế của họ, sử dụng những công cụ quyền lực tư tưởng để làm tốt công tác duy trì nền kinh tế mà thôi…”
“Nhưng nếu em sống khác đi, em sẽ bị bỏ mặc, bị ruồng bỏ bởi cộng đồng. Nỗi sợ đó dường như dc cài cắm rất sâu trong em.”
“Em có giấc mơ nào của riêng mình chăng? Hỡi cô gái bé nhỏ”
“Ko, e chưa từng dám làm rõ nó. Mà em ko thể nghe anh, bỏ hết mà sống theo giấc mơ của mình. Dù em chẳng biết em thực sự mơ những gì.”
Đó là một cuộc hội thoại giữa muôn vàn cuộc hội thoại giữa cô và anh, ở trong mơ.
Dù cô phản đối a như vậy, cô vẫn cảm thấy a là người hiểu rõ cô nhất. Hay ít nhất, cô chỉ gặp dc một anh chàng điên loạn, trở thành kẻ thái nhân cách trong thời đại này, có thể kết nối tâm trí bằng cái công nghệ bí mật nào đó. Anh ta chỉ hiểu và thao túng người khác, vì lí do nào đó thôi.
Dù vậy, được thao túng theo cách này, nó giống như một đặc ân: cô có người để sẻ chia…
Tần suất của giấc mơ, đang ngày càng thưa dần. Ban đầu nó xảy ra 3-4 lần/tuần, giờ giảm xuống còn 1-2.
Cô sợ một ngày ko còn mơ thấy anh nữa, cũng chẳng biết anh có thật hay ko. Đôi lúc cô nghĩ, chắc mình bị tâm thần phân liệt, tự tạo ra một nhân cách khác để ủi an bản thân mà thôi.
Và rồi, cô tự tưởng tượng ra anh. Anh hay đi với cô đến những địa điểm như rạp phim, karaoke, một hình thức hẹn hò điển hình vẫn còn tồn tại đến nay.
Mối quan hệ của họ, trong cốt truyện của riêng cô, ngày càng trở nên sâu đậm. Cô bắt đầu có thể phác họa anh chân thực hơn, cũng nhờ một vài công nghệ kính 3D, tích hợp chip vào sâu trong não - Phụ Trợ Quang Não, vốn là sản phẩm gần đây công ty cô cho ra mắt.
Rồi suốt thời gian tần suất giấc mơ rơi sụt, bất định, Lâm Thư Kỳ cố duy trì cân bằng cảm xúc của mình. Đan xen giữa những giấc mơ với anh, cô tiếp tục tự dựng nên những “kỷ niệm đơn phương”. Ở đó, họ cùng đi Seoul ngắm tuyết mùa đông, đi Bali ngắm biển xa tận chân trời.
Những ngón đàn piano của chàng khảy nên tâm tình ngày hạ, giữa biển khơi mênh mang và bồng bềnh, trong tưởng tượng nơi nàng…
Còn người đời, nếu ai đó hiểu, họ sẽ trông thấy cô đang âm thầm giãy giụa trong hiện thực hối hả này. Một cô gái nhỏ giữa rừng bê tông, các cao ốc chọc trời. Những bước chân vội vã, vô tình, và những cơn mưa axit, từ bầu trời ô nhiễm màu ngả vàng của thời đại siêu công nghiệp.
<…to be continue…>